Kỷ niệm ngày 12/5 đầu tiên với vai trò một người điều dưỡng thực thụ

27/05/2020 09:15:00

Mỗi người khi sinh ra, lớn lên đều mong muốn được học tập và có một nghề nghiệp thích hợp, một công việc có thể phát huy những ưu điểm của mình. Chọn cho bản thân một nghề nghiệp là chọn cho mình một tương lai, mà tương lai ấy có an toàn, có vững chắc hay không thì quả là câu hỏi khó tìm đáp án. Đây là tâm tư của tôi cách đây hơn 4 năm, lúc ấy chỉ nghĩ “học ngành nào để không phải bon chen với xã hội phức tạp” , “học ngành nào để nuôi sống bản thân và phụ giúp bố mẹ”, “học gì để bố mẹ hãnh diện khi kể với họ hàng”… Nhiều trăn trở, suy nghĩ mãi rồi không hiểu từ đâu nguyện vọng đầu tiên tôi viết trong hồ sơ là ngành Cử nhân Điều dưỡng. Rồi thời gian cứ thế trôi qua, tôi của hiện tại đã trở thành một người Điều dưỡng.
Cũng như bao bạn bè, tôi tìm cho mình một công việc đúng với ngành tôi theo học, một bệnh viện đáng mơ ước, nơi mà nhiều bạn học của tôi mong muốn được làm việc nhưng không đủ tự tin để nộp đơn – Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM. Hơn thế nữa, khoa mà tôi đang làm việc cũng đặc biệt không kém – Khoa Hồi sức tích cực. Cái tên nghe qua thôi, cũng để người nghe suy nghĩ. Đây là nơi chăm sóc những người bệnh nặng, nguy kịch, người bệnh có nhiều bệnh phối hợp, người bệnh sau phẫu thuật lớn… Khoa Hồi sức tích cực luôn phát huy khẩu hiệu “Tận tâm – Tận tình – Tận tụy”.
Tại đây, tôi đã được gặp và có cơ hội làm việc cùng nhiều bác sĩ tận tâm với nghề, những bác sĩ có trình độ chuyên môn cao và đặc biệt là luôn hết lòng vì người bệnh. Song hành cùng các bác sĩ đáng kính là đội ngũ điều dưỡng, những nhân tố thầm lặng trong trận chiến bảo vệ sức khỏe cho người bệnh. Tôi gặp được chị Điều dưỡng Trưởng khoa – người chị đáng yêu, tận tình và chu đáo. Trong công việc, chị luôn hướng tới sự chu toàn, theo dõi, đôn đốc anh chị em trong khoa và chú trọng đến công tác chăm sóc người bệnh toàn diện. Trong cuộc sống hằng ngày, chị là người vui vẻ, hòa đồng và vô cùng thân thiện. Hơn thế nữa, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi được gặp và làm việc với các anh chị điều dưỡng trong khoa, ai cũng dễ thương, giỏi giang và nhiệt tình.
Vẫn nhớ khi còn là sinh viên, trong một thời gian ngắn được đi thực tập tại khoa Hồi sức của một bệnh viện khác, tôi của lúc đó còn quá thoải mái, vô tư khi chưa thực sự nhìn thấu đáo công việc của các anh chị điều dưỡng. Áp lực, khó khăn, sợ hãi, khủng hoảng là những gì tôi cảm nhận được. Đã có lúc tôi tưởng chừng như muốn từ bỏ 4 năm đại học để tìm kiếm một con đường mới. Bây giờ thì khác. Khi được đồng hành cùng các anh chị điều dưỡng tại khoa, tôi lại thấy hâm mộ, nể phục và trân trọng anh chị nhiều. Tôi nhận thấy bản thân mình còn nhiều thiếu sót và hạn chế. Nhìn các anh chị, trong tôi dâng trào sự khao khát muốn được học hỏi, tìm hiểu thêm nhiều kiến thức. Dẫu biết công việc của Điều dưỡng không chỉ đơn thuần là “chích thuốc, thay băng” như trong suy nghĩ của nhiều người, mà còn muôn vàn những công việc chẳng thể gọi tên. Nhưng niềm vui của người điều dưỡng đơn giản lắm, là được thấy người bệnh khỏe lên từng ngày và sớm được sum họp cùng với gia đình.
Những ngày đầu làm việc sẽ là khoảng thời gian không bao giờ quên. Các anh chị nhiệt tình chỉ dạy, hướng dẫn cho tôi tất cả những vấn đề từ nhỏ tới lớn, chỉ cho tôi cách sắp xếp công việc sao cho hợp lý. Những bài học tưởng chừng nhỏ bé ấy làm tôi thêm yêu gia đình này – Gia đình Hồi sức. Còn có những lần nghe anh chị nói chuyện nhỏ nhẹ với người bệnh, người nhà người bệnh như những người thân trong nhà, tôi tự thấy bản thân còn nhiều thiếu sót. Nhưng không sao, chẳng phải ông bà ta đã nói “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” đó sao, tôi tin những gì tôi học hỏi được từ anh chị không chỉ là kỹ năng giao tiếp, kinh nghiệm làm việc mà còn là kỹ năng sống nữa, không chỉ có thế, với đặc tính công việc của một điều dưỡng Hồi sức luôn phải chuẩn bị tinh thần để tham gia vào trận chiến giành lại sự sống từ ranh giới sinh tử, những lần xử trí cấp cứu kịp thời, những lần hồi sinh tim phổi nghẹt thở đều là những ấn tượng khó quên với tôi.
Nửa năm được đồng hành và làm việc cùng các anh chị tại khoa, niềm vui, nỗi buồn đều có đủ nhưng tình yêu tôi dành cho người bệnh, cho nghề Điều dưỡng vẫn còn nguyên vẹn như khi tôi đặt nét bút viết lên nguyện vọng của mình. Tôi vẫn còn nhớ một nhà truyền cảm hứng đã nói: “Nắng thì phải đẹp, lá thì phải xanh, hoa thì phải thơm, con là phải hiếu, yêu là phải chân thành, nghề là phải đúng”, tôi thấy tôi đã chọn đúng nghề rồi. Bằng con tim chân thành này gửi đến tôi mỗi lúc mệt mỏi, thất vọng hay những lúc muốn bỏ cuộc, gửi đến tôi của mười, hai mươi hay ba mươi năm nữa rằng tình yêu nghề của tôi là không thay đổi.

Chúc mừng ngày Quốc tế Điều dưỡng 12/5. Tự hào người Điều dưỡng Việt Nam.

CNĐD Đỗ Thị Phương Anh - Khoa Hồi sức tích cực Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM

Bài thi đạt giải Khuyến khích trong cuộc thi viết "Điều dưỡng UMC - Những cung bậc cảm xúc"

 

Các tin đã đăng