Áo trắng hành quân

23/06/2020 15:06:00

Trên thế gian có biết bao màu sắc
Sao em chọn màu áo trắng giản đơn?
Em mỉm cười nâng niu chiếc áo
“Em trót yêu màu áo trắng mất rồi!”

Áo cùng em đi suốt cả cuộc đời
Cùng trải qua biết bao nhiêu cuộc chiến
Sinh, lão, bệnh, tử người đời ai cũng sợ
Áo cùng em chứng kiến mọi khó khăn.

Cũng có lúc đôi chân này chùng bước
Bởi chẳng ai thương, ai hiểu cho mình
Người ta gọi là con “A Tý”
“Tụi nó”, “Thằng kia” nghe não nề.

Nhưng một khi em đã khoác áo nghề
Em đã biết mình làm dâu trăm họ
Không nói nhiều dùng chuyên môn chứng tỏ
Chăm sóc, yêu thương xóa bỏ hoài nghi.

Nhiều đêm trực em không hề chợp mắt
Nhìn bệnh nhân sống - chết giữa hai bờ
Em chắc rằng mình không hề hối hận
Chọn nghề giúp người khi sự sống mong manh.

Là Điều Dưỡng một ngành nghề cao quý
Phối hợp cùng bác sĩ thật ăn ý
Giúp bệnh nhân chữa trị những cơn đau
Mang nụ cười hạnh phúc mãi về sau.

Hạnh phúc ấy đâu dễ gì có được
Đánh đổi bằng sức khỏe và thanh xuân
Khi chúng bạn quây quần vui ngày lễ
Em sớm chiều vất vả cả ngày đêm.

Có những ngày hoàng hôn tắt nắng
Em vẫn còn lụi khụi ở nhà thương
Mang kim tiêm, dịch truyền trên xe chở
Nụ cười trên môi, thăm khám bệnh ân cần.

Em nhẹ nhàng bước đến từng giường bệnh
Thao tác chuyên môn, chào hỏi dịu dàng
Mang tia sáng cuối cùng cho người bệnh
Hẹn một ngày về khi bệnh đã vơi đi.
Nào ngờ đâu Corona ập đến
Xuất phát từ Thành Vũ Hán nhà bên
Cả thế giới chênh vênh ngày thế kỷ
Hoảng loạn, hoang mang, tang khóc một màu.

Từ Á, từ Âu ăn sâu vào nước Mỹ
Chỉ một tay “cô” che hết cả bầu trời
Chờ gặp thời “cô” liền gieo mầm bệnh
Chẳng khác nào con quái vật tàng hình.

“Cô” len lỏi vào trong không khí
Chỉ cần ho, chỉ cần nắm tay
Ở những nơi tụ tập hăng say
Đó là nơi “cô” luôn có mặt.

“Cô” dần dần học làm người nổi tiếng
Tiếng lành không thấy, tiếng ác vang xa
Hỡi người dân nghe thấy chớ la cà!
Chăm rửa tay, đeo khẩu trang phòng dịch.

Corona – “Cô” chẳng tha ai cả
Già, trẻ, lớn, bé thấy là la
Nào kinh tế, giáo dục đều thất thủ
“Cô” muốn làm bá chủ cả sơn hà.
Đâu có dễ khi tấn công sang Việt
Dân Việt ta anh dũng đã bao đời
Cùng đồng lòng chung tay ta chống dịch
Ở tuyến đầu những áo trắng xông pha.

Dẫu vất vả ngày đêm ta khổ nhọc
Lấy đất kê lưng, lấy trời làm chăn
Cũng không hề run sợ trước khó khăn
Cùng đồng đội quyết tâm ta lùi dịch.

Đối với “cô” ta chẳng cần gươm giáo
Nón, khẩu trang, găng tay là vũ khí tối cao
Nhờ truyền thông tuyên truyền thật tỉnh táo
Để dân mình tuân thủ nâng cao.

Thời gian này em không về nhà được
Rời quê hương, xem bệnh viện là nhà
Đồng nghiệp là bạn bè luôn sát cánh
Bệnh nhân nào cũng hóa một người thân.

Mong một mai bình minh sẽ thức dậy
Ta đẩy lùi, giết sạch giặc “cô-vi”
Trong cuộc chiến ta không hề đơn độc
Ở đằng sau áo trắng vững tay chèo.

Và hôm nay ngày 12 tháng 5
Cũng là ngày tôn vinh ngành điều dưỡng
Trăm nghìn người cùng nhìn về một hướng
Thắp sáng ngọn đèn, viết tiếp ước mơ kia.

 
CNĐD Nguyễn Trần Tuyết Ngân - Khoa Tim mạch can thiệp Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM
Bài thi đạt giải Nhì trong cuộc thi viết "Điều dưỡng UMC - Những cung bậc cảm xúc"

 

Các tin đã đăng