- Current
[Kỷ niệm 66 năm ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/02/1955 - 27/02/2021] Viết cho những người làm nghề y
24/02/2021 09:09:00
Kết thúc một ngày làm việc, trên trang làm việc nhóm, mình đọc được một dòng tin kêu gọi hưởng ứng viết về chủ đề “Viết cho những người làm nghề y…”. Cảm xúc của mình bỗng dưng bị ấn tượng bởi những cái ba chấm bị bỏ lửng. Suy nghĩ một hồi, hay mình cũng viết? Mà viết như thế nào nhỉ, suy nghĩ, sắp xếp cho bố cục rõ ràng, tham khảo, tra cứu, tìm tài liệu, góp nhặt hay cứ viết theo những mạch cảm xúc thật tự nhiên để rồi điền một phần nào suy nghĩ của mình vào những cái ba chấm ấy?
À thì ra mình cũng làm nghề y…, ngày bé mình cũng đâu hình dung ra như vậy. Được cái lúc nhỏ khoẻ mạnh, đến hết năm lớp 12 cũng chưa vào bệnh viện. Giờ suy nghĩ lại thấy tự hào về điều đó. Giờ ngày nào cũng vào bệnh viện. Bệnh viện giờ như ngôi nhà thứ hai. Mà thời gian ở bệnh viện lắm lúc còn nhiều hơn ở nhà nữa đấy!
Mình là một điều dưỡng!
Hằng ngày mình chạy xe ba mươi mấy cây từ nhà lên bệnh viện, rồi đều đặn từ bệnh viện về nhà. Hai năm gần đây dịch bệnh, mẹ mình cũng hay lo lắng cho mình và cả đứa em cùng ngành. Sau những xôn xao, trăn trở với những con số liên quan đến số người dương tính với Covid-19, mọi thứ với mình tạm thời bây giờ vẫn ổn. Tất cả sự an tâm mà mình và gia đình có được là nhờ môi trường làm việc uy tính, cẩn trọng cùng mô hình phòng dịch sáng tạo và hiệu quả của UMC.
Khi Covid-19 xuất hiện, trở thành một đại dịch toàn cầu, người ta hay nói về những bài học mà nó mang lại, người ta bắt đầu nói nhiều về sức khoẻ và hiểu nhiều hơn về công việc của những người làm nghề y….Nghề y đặc biệt lắm, chẳng phải ngẫu nhiên mà Bác Hồ nói nghề y là một nghề cao quý. Thấy người bệnh đau mình lo, thấy người bệnh khoẻ mình vui. Hằng ngày vào viện, tiếp xúc với nhiều người, bản thân mình cũng học được nhiều bài học quý. Nhớ có lần nhìn thấy một người nhà kỹ lưỡng, cận thận đong lại từng chai dịch báng của người bệnh, hỗ trợ điều dưỡng tụi mình tính bilance mà mình học được tính nhẫn nại. Cô người nhà đó vui vẻ, tận tình và chưa một lời than thở. Còn nhớ có ông cụ khoảng 60 tuổi chăm bà cụ bị bệnh, chưa một lần để dịch truyền hụt xuống bầu. Nghĩ đến đó thôi mình cũng mong về già mình được nửa phần như vậy. Họ không nghĩ về sự sòng phẳng, họ không yêu cầu mình phải làm cho đáng đồng tiền họ bỏ ra, họ chỉ đơn giản vì tình thương mà họ làm như thế. Và cũng chưa nơi nào mình nghe nhiều lời động viên như ở bệnh viện! Nhiều lúc bệnh nhân và người nhà còn động viên ngược lại mình. Lắm lúc họ thấy mình cứ làm quần quật, họ chờ bốn bệnh nhân hết dịch truyền rồi gọi mình vào một lần cho tiện. Không phải ai vào viện cũng chỉ quan tâm đến cá nhân mình, sự quan tâm ở đây bao trùm tất cả! Nếu không làm nghề y thì sao có thể cảm nhận hết cái đẹp mà chính cái nghề vốn dĩ vất vả này mang lại!
Và ngay bây giờ, trong cái thời khắc căng thẳng của đại dịch, những người làm nghề y không những đẹp mà còn rất mạnh mẽ. Họ nổi tiếng là những người không sợ máu, không sợ bẩn, nay họ còn mạnh mẽ đối đầu với thứ vũ khí siêu bé nhỏ mà sức lây lan của nó vô cùng mạnh – Covid-19. Những cụm từ hay miêu tả về nghề y ngày nào như ‘Thường xuyên ăn trưa muộn hay không ăn trưa’, ‘Thiếu ngủ hay phải chạy cấp cứu cả đêm’, ‘Không có nhiều chuyến đi chơi cuối tuần’….Nay xen vào đó là hình ảnh người mẹ nhìn con qua khung cửa kính bệnh viện, chồng đứng xa rọi đèn cho vợ đi làm về, những cô gái nghề y cắt đi những mái tóc dài cho tiện làm việc, những lằn ngấn sâu in trên mặt vì phải mang khẩu trang trong thời gian dài…Nghề y trong nước hay ngoài nước đều đang rất mạnh mẽ phải không các bạn! Và mình chắc chắn rằng bạn hay mình cũng không khỏi bồi hồi khi nhìn lại bức ảnh 88 đôi giày trắng rỗng, mỗi đôi đại diện cho một điều dưỡng đã mất trong trận chiến chống lại Covid hay chứng kiến hình ảnh nữ điều dưỡng Nguyễn Thị Liên quê ở Bình Thuận phải nén nỗi đau mất mẹ để ở lại bệnh viện cùng đồng nghiệp thực hiện nhiệm vụ chống dịch thiên liêng. Đó là những gì mình đã nhớ lại mà không phải sử dụng google. Giờ đây, hằng ngày khi mở các trang mạng điện tử, biết bao bài viết cho ta thấy những người làm nghề y đã cố gắng và hi sinh như thế nào! Đó như một câu chuyện đang tiếp diễn, mà nếu có cơ hội, người ta mong sẽ có dịp kể lại cho con cháu đời sau…
Có một nghề được gọi là cao quý
Ôi! Nghề y! Cho tôi nói cảm ơn
Cảm ơn ai đã dũng cảm kiên cường
Không quản ngại để giúp đời hạnh phúc.
Nhớ…
Áo trắng tinh khôi em chăm chỉ đến trường
Học miệt mài để cho mình kiến thức
Bởi em biết mạng người là duy nhất
Cũng như cha, như mẹ, các anh em
Ngày tốt nghiệp em tạm xa giảng đường
Vào bệnh viện lại vừa làm vừa học
Vì nghề y bao nhiêu phần khó nhọc
Mắt thâm quần, dẫu khó nhọc không than
Mang trong tim một tình yêu ngập tràn
Em yêu nghề nên cố gắng vững tin
Cái nắm tay như thêm phần hi vọng
Mong bệnh nhân mau chóng được phục hồi
Rồi bệnh tật vừa nguôi, covid lại đến rồi
Em không mạnh mẽ, ai thay em mạnh mẽ?
Dũng cảm lên em! Cô thiên thần áo trắng
Bên cạnh em đồng đội đã sẵn sàng!
‘Không để ai bị bỏ lại phía sau’
Và áo trắng luôn đứng vững tuyến đầu
Nơi nào cần em sẵn sàng chi viện
Như một lần nữa chúng ta chiến đấu nào!
Covid ư! Nhất định phải thua chào
Chung tay chèo chúng ta cùng chiến thắng
Cảm ơn em những thiên thần áo trắng
Gởi đến em tất cả sự tự hào!
Điều dưỡng Vỏ Hồng Nhi
Khoa Ngoại Gan - Mật - Tuỵ Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM

À thì ra mình cũng làm nghề y…, ngày bé mình cũng đâu hình dung ra như vậy. Được cái lúc nhỏ khoẻ mạnh, đến hết năm lớp 12 cũng chưa vào bệnh viện. Giờ suy nghĩ lại thấy tự hào về điều đó. Giờ ngày nào cũng vào bệnh viện. Bệnh viện giờ như ngôi nhà thứ hai. Mà thời gian ở bệnh viện lắm lúc còn nhiều hơn ở nhà nữa đấy!
Mình là một điều dưỡng!
Hằng ngày mình chạy xe ba mươi mấy cây từ nhà lên bệnh viện, rồi đều đặn từ bệnh viện về nhà. Hai năm gần đây dịch bệnh, mẹ mình cũng hay lo lắng cho mình và cả đứa em cùng ngành. Sau những xôn xao, trăn trở với những con số liên quan đến số người dương tính với Covid-19, mọi thứ với mình tạm thời bây giờ vẫn ổn. Tất cả sự an tâm mà mình và gia đình có được là nhờ môi trường làm việc uy tính, cẩn trọng cùng mô hình phòng dịch sáng tạo và hiệu quả của UMC.
Khi Covid-19 xuất hiện, trở thành một đại dịch toàn cầu, người ta hay nói về những bài học mà nó mang lại, người ta bắt đầu nói nhiều về sức khoẻ và hiểu nhiều hơn về công việc của những người làm nghề y….Nghề y đặc biệt lắm, chẳng phải ngẫu nhiên mà Bác Hồ nói nghề y là một nghề cao quý. Thấy người bệnh đau mình lo, thấy người bệnh khoẻ mình vui. Hằng ngày vào viện, tiếp xúc với nhiều người, bản thân mình cũng học được nhiều bài học quý. Nhớ có lần nhìn thấy một người nhà kỹ lưỡng, cận thận đong lại từng chai dịch báng của người bệnh, hỗ trợ điều dưỡng tụi mình tính bilance mà mình học được tính nhẫn nại. Cô người nhà đó vui vẻ, tận tình và chưa một lời than thở. Còn nhớ có ông cụ khoảng 60 tuổi chăm bà cụ bị bệnh, chưa một lần để dịch truyền hụt xuống bầu. Nghĩ đến đó thôi mình cũng mong về già mình được nửa phần như vậy. Họ không nghĩ về sự sòng phẳng, họ không yêu cầu mình phải làm cho đáng đồng tiền họ bỏ ra, họ chỉ đơn giản vì tình thương mà họ làm như thế. Và cũng chưa nơi nào mình nghe nhiều lời động viên như ở bệnh viện! Nhiều lúc bệnh nhân và người nhà còn động viên ngược lại mình. Lắm lúc họ thấy mình cứ làm quần quật, họ chờ bốn bệnh nhân hết dịch truyền rồi gọi mình vào một lần cho tiện. Không phải ai vào viện cũng chỉ quan tâm đến cá nhân mình, sự quan tâm ở đây bao trùm tất cả! Nếu không làm nghề y thì sao có thể cảm nhận hết cái đẹp mà chính cái nghề vốn dĩ vất vả này mang lại!
Và ngay bây giờ, trong cái thời khắc căng thẳng của đại dịch, những người làm nghề y không những đẹp mà còn rất mạnh mẽ. Họ nổi tiếng là những người không sợ máu, không sợ bẩn, nay họ còn mạnh mẽ đối đầu với thứ vũ khí siêu bé nhỏ mà sức lây lan của nó vô cùng mạnh – Covid-19. Những cụm từ hay miêu tả về nghề y ngày nào như ‘Thường xuyên ăn trưa muộn hay không ăn trưa’, ‘Thiếu ngủ hay phải chạy cấp cứu cả đêm’, ‘Không có nhiều chuyến đi chơi cuối tuần’….Nay xen vào đó là hình ảnh người mẹ nhìn con qua khung cửa kính bệnh viện, chồng đứng xa rọi đèn cho vợ đi làm về, những cô gái nghề y cắt đi những mái tóc dài cho tiện làm việc, những lằn ngấn sâu in trên mặt vì phải mang khẩu trang trong thời gian dài…Nghề y trong nước hay ngoài nước đều đang rất mạnh mẽ phải không các bạn! Và mình chắc chắn rằng bạn hay mình cũng không khỏi bồi hồi khi nhìn lại bức ảnh 88 đôi giày trắng rỗng, mỗi đôi đại diện cho một điều dưỡng đã mất trong trận chiến chống lại Covid hay chứng kiến hình ảnh nữ điều dưỡng Nguyễn Thị Liên quê ở Bình Thuận phải nén nỗi đau mất mẹ để ở lại bệnh viện cùng đồng nghiệp thực hiện nhiệm vụ chống dịch thiên liêng. Đó là những gì mình đã nhớ lại mà không phải sử dụng google. Giờ đây, hằng ngày khi mở các trang mạng điện tử, biết bao bài viết cho ta thấy những người làm nghề y đã cố gắng và hi sinh như thế nào! Đó như một câu chuyện đang tiếp diễn, mà nếu có cơ hội, người ta mong sẽ có dịp kể lại cho con cháu đời sau…
Nhân ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/2 đang gần kề, xin được gởi những lời chúc tốt đẹp nhất đến tất cả mọi người, đến với những ai đã và sẽ chọn con đường đầy ý nghĩa này, chúc cho cả bản thân mình, luôn mạnh khoẻ, hạnh phúc và đạt được nhiều thành công trong sứ mệnh giúp người, cứu người. Chúc cho tinh thần của những người làm nghề y mãi mạnh mẽ và kiên định, cùng nhau vượt qua khó khăn và đại dịch mau chóng bị đẩy lùi.
Có một nghề được gọi là cao quý
Ôi! Nghề y! Cho tôi nói cảm ơn
Cảm ơn ai đã dũng cảm kiên cường
Không quản ngại để giúp đời hạnh phúc.
Nhớ…
Áo trắng tinh khôi em chăm chỉ đến trường
Học miệt mài để cho mình kiến thức
Bởi em biết mạng người là duy nhất
Cũng như cha, như mẹ, các anh em
Ngày tốt nghiệp em tạm xa giảng đường
Vào bệnh viện lại vừa làm vừa học
Vì nghề y bao nhiêu phần khó nhọc
Mắt thâm quần, dẫu khó nhọc không than
Mang trong tim một tình yêu ngập tràn
Em yêu nghề nên cố gắng vững tin
Cái nắm tay như thêm phần hi vọng
Mong bệnh nhân mau chóng được phục hồi
Rồi bệnh tật vừa nguôi, covid lại đến rồi
Em không mạnh mẽ, ai thay em mạnh mẽ?
Dũng cảm lên em! Cô thiên thần áo trắng
Bên cạnh em đồng đội đã sẵn sàng!
‘Không để ai bị bỏ lại phía sau’
Và áo trắng luôn đứng vững tuyến đầu
Nơi nào cần em sẵn sàng chi viện
Như một lần nữa chúng ta chiến đấu nào!
Covid ư! Nhất định phải thua chào
Chung tay chèo chúng ta cùng chiến thắng
Cảm ơn em những thiên thần áo trắng
Gởi đến em tất cả sự tự hào!
Điều dưỡng Vỏ Hồng Nhi
Khoa Ngoại Gan - Mật - Tuỵ Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM

Các tin đã đăng
- [Kỷ niệm 66 năm ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/02/1955 - 27/02/2021] Đam mê!(26/02/2021)
- [Kỷ niệm 66 năm ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/02/1955 - 27/02/2021] Ngành Y trong mùa dịch Covid-19(26/02/2021)
- Thư của Bộ trưởng Bộ Y tế nhân kỷ niệm 66 năm ngày Thầy thuốc Việt Nam (27/02/1955 - 27/02/2021)(24/02/2021)
- [Kỷ niệm 66 năm ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/02/1955 - 27/02/2021] Câu chuyện nhỏ của tôi!(24/02/2021)
- [Kỷ niệm 66 năm ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/02/1955 - 27/02/2021] Đôi dòng suy nghĩ nhân ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/2/2021(24/02/2021)
- [Kỷ niệm 66 năm ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/02/1955 - 27/02/2021] Văn hoá UMC – Khẳng định vị trí và sự khác biệt(20/02/2021)