[Kỷ niệm 66 năm ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/02/1955 - 27/02/2021] Cảm nghĩ nhân ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/2

27/02/2021 07:14:00

Hàng năm ngày 27 tháng 2 là ngày kỷ niệm thầy thuốc Việt Nam, ngày để xã hội quan tâm và tôn vinh những người thầy thuốc. Đối với tôi, tôi vẫn lấy ngày đó là ngày để tôi chiêm nghiệm lại mình, tri ân những người bệnh của tôi.
Người bệnh đến với thầy thuốc để được khám, chữa bệnh...nhưng nghĩ cho cùng họ đến không phải chỉ xin, nhờ chúng ta mà họ đến để cho chúng ta rất nhiều... cho chúng ta những cơ hội để làm việc chuyên môn, hoàn thiện kỹ năng lâm sàng, cho chúng ta có thu nhập để sống và chăm sóc gia đình.
Ông Mahatma Gandhi (1869-1948), người dẫn khởi nền độc lập Ấn Độ, đưa nước ông thoát sự đô hộ của người Anh, được xem là nhà lãnh đạo Ấn Độ vĩ đại nhất, được người Ấn tôn kính như một Quốc phụ, người anh hùng dân tộc của Ấn độ, Ông đã nói: “Người bệnh không phụ thuộc vào chúng ta mà chúng ta phụ thuộc vào họ. Họ là mục tiêu phục vụ của chúng ta. Không phải chúng ta cho họ đặc ân mà họ đang cho chúng ta đặc ân. Bởi họ đang tạo công ăn việc làm cho chúng ta”.
Cố Giáo sư Đặng Văn Chung (1913-1999), cây đại thụ của ngành Nội khoa Việt Nam (Thân phụ của GS TS. Đặng Vạn Phước) cũng đã viết: “Mối quan hệ giữa thầy thuốc và người bệnh là quan hệ bình đẳng, chung một ý chí chống bệnh, tật”.
Vâng, thưa các bạn, ngay cả trong việc điều trị thành công hay không thành công cũng đều là những bài học cho chúng ta rút kinh nghiệm, nâng cao tay nghề... Vậy tại sao? Tại sao chưa có một ngày... “Ngày người bệnh” để thầy thuốc tôn vinh và tri ân các người bệnh của mình.
Có một nhà văn viết: “Thầy thuốc cũng nên thỉnh thoảng... ốm, vì có ốm đau mới thông cảm với người bệnh hơn”. Lúc đầu tôi cũng chưa hiểu sâu sắc điều này, nhưng chỉ sau 1 lần nằm viện tôi mới thấm thía ý nghĩa câu nói trên.
Đó là những ngày cuối năm, tôi có những cơn đau bất ngờ ngang thắt lưng kèm theo tiểu gắt lẫn máu. Vài đêm không ngủ, bỏ ăn, gầy sọp, chụp X-Quang có sỏi niệu quản. Là thầy thuốc, tôi đã gặp nhiều người bệnh như vậy, sỏi còn to hơn, triệu chứng còn dữ dội hơn rất nhiều, cũng biết họ sẽ phải chịu đựng như thế, thầy thuốc phải làm như thế. Nhưng khi chính mình phải đối diện với nó, chính mình trở thành người bệnh tôi mới thực sự thấu hiểu và thông cảm với người bệnh. Những ngày đó thật đau đớn, căng thẳng, lo lắng, mặc cảm. Nằm trên giường bệnh, tôi suy nghĩ về chất lượng cuộc sống và cả về chuyến “du hành cuối cùng”của mình. Nghĩ lại thật xấu hổ chỉ vì một viên sỏi bé tí, nó không là một cái gì so với hàng trăm ngàn người bệnh ở đây, họ bệnh nặng hơn, nhiều lo lắng hơn, họ lại không có chuyên môn như tôi. Với họ, nơi này hoàn toàn xa lạ, còn với tôi, Bệnh viện này là nhà, quanh tôi là Thầy, Cô, bạn bè đồng nghiệp, gia đình... rất quen thuộc và thân thiện nhưng tôi vẫn không khỏi lo lắng, tôi thấy cuộc sống thật mong manh. Nằm trên giường bệnh, tôi mới cảm nhận được rất rõ sức mạnh nâng đỡ của một lời thăm hỏi, một cái bắt tay, một ánh mắt, một nụ cười khích lệ... những điều tưởng như quá đơn giản ấy lại như những liều thuốc quý cho tôi thêm sức mạnh. Khi được đưa vào phòng mổ, tôi nhìn nụ cười, ánh mắt yêu thương của “bà xã”, của bác sĩ phẫu thuật và cử chỉ ân cần của cô điều dưỡng, tôi yên tâm và nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Là người bệnh nên tôi thông cảm với họ. Tôi hiểu những khó khăn, những lo lắng của họ, tôi hòa đồng với họ thật dễ dàng. Với tư cách là người bệnh, tôi đặt ra những yêu cầu, với tư cách là thầy thuốc tôi lại đưa ra những giải pháp cho thỏa đáng. Nói một cách khác chúng ta cần luôn đặt mình vào hoàn cảnh người bệnh để hiểu họ cần gì, muốn gì và ta có thể làm được những gì cho họ.
Sau lần mổ đó, tôi nhìn cuộc đời với sự yêu thương hơn, trong tôi luôn dâng tràn một tình yêu với Bệnh viện, Thầy, Cô, đồng nghiệp, bạn bè và gia đình. Tôi thấy ẩn sau mỗi người, khuất sâu sau những nhọc nhằn, vất vả của các bạn trong UMC là những trái tim nhân hậu. Tôi yêu tất cả các bạn.
Năm nay Ngày Thầy thuốc Việt Nam cũng đang kề cạnh. Thời gian qua, đất nước ta ứng phó với đại dịch Covid-19 một cách kiên cường, hiệu quả, làm thế giới phải ngạc nhiên. Chiến công này in đậm dấu ấn của những người thầy thuốc Việt Nam. Họ như những chiến sĩ quên mình, sẵn sàng hy sinh những mong muốn cá nhân vì sức khoẻ của cộng đồng.
Cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn (1939-2001) có bài hát thật hay với những ca từ thấm đẫm tình yêu thương “Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng. Để làm gì, em biết không. Để gió cuốn đi...”. Người nhạc sỹ tài hoa ấy đã về cõi vĩnh hằng, về với thế giới người hiền 20 năm rồi nhưng thông điệp của ông về cuộc sống, về lòng nhân ái và tình yêu thương con người vẫn sáng mãi cùng chúng ta. Vâng, thưa các bạn, gió sẽ cuốn đi và trao gửi tấm lòng thơm thảo của bạn đến với tôi, từ tôi sẽ đến với nhiều người bạn, nhiều người bệnh và gia đình người bệnh khác nữa. Cứ như thế niềm vui nhân lên, chúng ta sẽ được hạnh phúc trong an lành, yêu thương, sẽ vơi nhẹ rất nhiều những gánh nặng trong cuộc sống.
Xin cảm ơn, cảm ơn rất nhiều những thầy thuốc Việt Nam.

BS CKII. Phan Bảo Khánh
Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM


Các tin đã đăng