[Kỷ niệm 30 năm ngày thành lập Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM 10/04/1994 – 10/04/2024] Hoài bão của những thế hệ tiếp nối

10/04/2024 08:07:00

Một buổi sáng tinh mơ ngày đầu tháng 4, ngồi đọc lại những trang viết của Thầy - Nhà giáo nhân dân, GS TS BS. Nguyễn Đình Hối -  mà lòng không khỏi ngậm ngùi vì bản thân mình không có cơ hội cùng Thầy trải qua những khó khăn của thuở ban đầu hình thành Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM (UMC). Một cảm nghĩ khác mà không biết gọi tên là gì nhưng trong đó cảm thấy mình nhỏ bé trước những ý tưởng to lớn của Thầy, trước những hoài bão, trước sự quyết tâm, trước sự quyết liệt, trước những bước đi thật khoa học và khéo léo của Thầy để có thể tạo nên một UMC ngày nay - một hình mẫu trong hoạt động khám chữa bệnh và giảng dạy y khoa của Việt Nam.

Ai dám nghĩ về một UMC như vậy từ những năm 1990? Ai có đủ kiên trì và khôn khéo để tìm cơ hội, tìm con đường, tìm lý lẽ để mà thuyết phục không dưới 10 vị lãnh đạo của Thành phố, của Bộ, của Chính phủ để có được chủ trương hình thành bệnh viện của nhà trường, bệnh viện phục vụ giảng dạy y khoa hiệu quả nhất. Phải là những người Thầy y khoa chân chính, tâm huyết với nghề dạy học mới có những ý tưởng để cho sự nghiệp đào tạo nhân lực y tế phát triển tốt. Phải có bệnh viện của Trường để có thể có được thầy tốt, trò giỏi, có được nguồn nhân lực y tế đủ tài và đức trong thực hiện nhiệm vụ phát triển sức khoẻ cộng động.

Thầy Tôi không những là người có tầm nhìn xa, có nhận định đúng về hướng phát triển tất yếu của các Trường Đại học Y khoa mà còn là một người rất kiên trì trong định hướng của mình, rất can đảm, rất uy tín, rất khéo léo và đặc biệt là rất bản lĩnh. Phải hội đủ những yếu tố đó thì mới có thể tạo ra được UMC và lãnh đạo đội ngũ của UMC đặt nền tảng cho sự phát triển sau này.

Thứ nhất, xuất phát điểm phải là suy nghĩ và mong muốn có một bệnh viện thực hành cho nhà trường từ những Thầy Cô giáo yêu nghề, tận tuỵ với nghề, tận tuỵ với tương lai của thế hệ ngành Y, với sức khoẻ của nhân dân. Ngoài ra để có được mong muốn như vậy, tầm nhìn xa như vậy đòi hỏi những người đi trước phải có kiến thức khoa học, phải có trải nghiệm học tập ở các quốc gia có nền gíao dục y khoa tốt. Những điểm quan trọng đó tạo nên ước mơ, tạo nên hoài bão xây dựng và phát triển một bệnh viện thực hành của Đại học Y Dược TPHCM.

Không có ước mơ, không có hoài bão thì không thể có được hiện thực. Tuy thế, con đường từ ước mơ, hoài bão đến việc có được một bệnh viện đúng chuẩn để có thể là nơi vừa giỏi chuyên môn vừa có thể là nơi đào tạo và nghiên cứu tốt đúng chuẩn để thực hành của sinh viên y khoa là một con đường rất nhiều khó khăn. Con đường đó rất khó đi đến đích là vì nó chưa có đường đi rõ ràng; từng bước đi phải tự dò dẫm, phải xin phép, phải chứng minh. Nhưng con người bước những bước chân đầu tiên trên con đường đó cũng gặp rất nhiều khó khăn vì chính bản thân họ phải học hỏi để bước đi và hành trang của họ cũng thật sự là không có gì ngoài cái tâm trong sáng, cái ý thiện lành, cái hoài bão to lớn cho Nhà trường và cho thế hệ mai sau.

Thứ hai, muốn vượt qua những khó khăn đó đòi hỏi sự kiên trì. Được biết, Thầy Nguyễn Đình Hối đã phải thuyết phục nhiều như thế nào để toàn thể Ban Giám hiệu Nhà trường đồng ý chủ trương thành lập Bệnh viện thuộc Trường. Thầy từng viết: “… nhưng khó khăn hơn là những phản ứng về chủ trương biến nơi này thành cơ sở khám chữa bệnh. Trong nhiều cuộc họp, cán bộ của Trường giành nhau micro để biểu lộ quan điểm không nên. Có lúc như cãi nhau, có lẽ vì sợ mất chỗ ngồi.” Còn rất khó khăn nữa phải vượt qua. Làm sao để có được tài chính xây dựng cơ sở khám chữa bệnh, làm sao để có thể xin được giấy phép hoạt động, làm sao có thể sửa chữa được cơ sở hiệu bộ thành phòng khám, làm sao để có thể có được cơ chế hoạt động như một bệnh viện bán công từ buổi ban đầu. Không kiên trì thì không thể vượt qua những khó khăn đó.

Thứ ba, để có thể vượt qua những khó khăn to lớn như vậy, ngoài tính kiên trì còn phải kể đến khả năng trình bày, khéo léo thuyết phục. Phải thuyết phục được cán bộ Nhà trường chấp thuận chủ trương thành lập Bệnh viện, thuyết phục các vị lãnh đạo Bộ Y tế về ý nghĩa của thành lập Bệnh viện, thuyết phục các nhà tài trợ tài chính cho xây dựng cơ sở vật chất và trang thiết bị cho Bệnh viện, thuyết phục lãnh đạo TPHCM về khu đất của bệnh viện… Một cái tâm trong sáng, một tấm lòng vì mọi người, một người Thầy nhiều kinh nghiệm mới có thể có được sự vững chắc về lý luận, sự khéo léo trong trình bày - thuyết phục các cấp trong việc hình thành và phát triển Bệnh viện.

Thứ tư, những con người có đầy đủ đức hạnh và tài năng mới có thể thuyết phục được người đối diện mình, thuyết phục được tập thể. Những người mang trong lịch sử của mình đầy rẫy những thất bại, đầy rẫy những điều thất hứa, đầy rẫy những mưu tính cho cá nhân thì không thể có được uy tín, có được sự tin tưởng của người đối diện. Những con người đầy uy tín, đầy tâm huyết, đầy chính nghĩa, đầy lương thiện thì rất dễ để có thể thuyết phục được người khác. “Vay bao nhiêu cũng có”, “Bao giờ trả cũng được”, “Không lãi” là những câu trả lời cho vấn đề tài chính để khởi dựng Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM của một người mạnh thường quân “Trần Tuấn Tài” hào phóng. Thầy của chúng ta phải như thế nào thì mới có được sự đồng cảm, sự ủng hộ tuyệt vời như vậy? Tôi nghĩ rằng tất cả là do sự chân thành, do uy tín của Thầy.

Thứ năm, xin được chủ trương, xin được tài trợ, tạo ra được sự đồng lòng của tập thể nhà trương cũng chỉ là vượt qua những khó khăn ban đầu. Làm sao để có được đội ngũ nhân viên cho Bệnh viện, làm sao để có thể vận hành Bệnh viện một cách hiệu quả? Tất cả đều như mới trong một hoàn cảnh chưa thuận lợi, một bước đi ban đầu, một bước đi thí điểm, một bước đi dò dẫm. Ở đây, bản lĩnh của người dẫn đầu, người đứng mũi chịu sào được thể hiện. Bước đầu, biết bao khó khăn về trang thiết bị, biết bao khó khăn về nhân sự, biết bao khó khăn về nguồn bệnh và từ đó những suy nghĩ về tương lai của bệnh viện như thế nào, có phát triển được hay không, mình đã đi đúng đường hay không. Chỉ có những người có bản lĩnh, kiên định và cả can đảm mới có thể vượt qua được khó khăn của thuở ban đầu đó để có thể có những bước đi mạnh mẽ sau đó mà thôi.



Là một giảng viên cũng tương đối lâu năm, có 18 năm giảng dạy lâm sàng tại những bệnh viện công khắp TPHCM, tôi cũng có suy nghĩ và có ước mơ được làm việc, giảng dạy và phát triển bản thân mình trong một môi trường bệnh viện của Trường mình. Thế nhưng, trong tôi chỉ là ước mơ được làm việc trong một môi trường như vậy, ước mơ có được một bệnh viện như vậy chứ không phải là ước mơ, không phải là hoài bão “TẠO” nên một bệnh viện như vậy, không phải là hoài bão “PHÁT TRIỂN” được một bệnh viện như vậy. Nói như thế để chúng ta thấy rằng việc có được ước mơ thì ai cũng có thể có nhưng nếu ước mơ đó là ước mơ tạo dựng và dám biến ước mơ đó thành hiện thực tốt đẹp thì chỉ có những Thầy của chúng ta, đặc biệt là Thầy Nguyễn Đình Hối mới làm được mà thôi.

Làm sao có được một “chuỗi” UMC, làm sao có thể vươn tầm khu vực, làm sao có thể trường tồn. Chúng ta có hoài bão đó hay không, chúng ta có dám đương đầu với những khó khăn để đạt được những hoài bão như những người đi trước đã dám ước mơ, đã dám thực hiện ước mơ đó hay không. Chúng ta, những người đang đi tiếp trên con đường của những người mở đường; Chúng ta, những người đang đứng trên vai của những người “khổng lồ” của thế hệ trước; Chúng ta, những người đang thừa hưởng thành quả của những Thầy Cô tuyệt vời ngày trước thì có trách nhiệm như thế nào để phát huy tối đa những thành quả đó. Cũng sẽ có nhiều khó khăn để chúng ta phát triển hơn nữa nhưng so với những khó khăn mà thế hệ trước đã vượt qua và với “truyền thống” của các Thầy để lại thì chúng ta sẽ vượt qua được mà thôi. Tôi tin chắc rằng chúng ta sẽ dám bước tiếp với những bước đi mạnh mẽ, vững chắc trên con đường phát triển để đưa UMC trở thành Bệnh viện Đại học dẫn đầu Việt Nam và ngang tầm khu vực. Các bạn thì sao?

GS TS BS. Trương Quang Bình – Chủ tịch Hội đồng khoa học Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM

 

Các tin đã đăng