Nhân duyên với nghề điều dưỡng

23/05/2016 10:08:00

Ai đó đã từng nói rằng cái nghề là cái nghiệp, lựa một nghề cũng khó khăn như chọn vợ chọn chồng bởi ngoài việc có một đầu óc tỉnh táo, còn cần có cả sự rung động của trái tim và một chút nhân duyên đưa đẩy… May mắn là tôi đã gặp “nhân duyên” của mình từ những ngày đầu tiên bước chân vào đời…
 

Cách đây 18 năm, khi còn là học sinh tôi đã có những tháng ngày dài nuôi Bà trong Bệnh viện. Chính thời gian ấy tôi đã có dịp tiếp xúc nhiều với các cô Điều dưỡng. Ấn tượng trong tôi về họ là giọng nói nhẹ nhàng, dễ thương, chăm sóc người bệnh chu đáo, ân cần và tỉ mỉ. Hằng ngày chứng kiến công việc của người Điều dưỡng, tôi cũng thấu hiểu một phần nào sự vất vả, cực khổ cũng như niềm vui mà họ đem lại cho người bệnh. Trong đầu tôi miên man nghĩ về một cái nghề mình sẽ chọn trong tương lai, nhưng thật sự tôi chưa biết mình sẽ làm gì, chỉ biết mình nhất định sẽ chọn một nghề thật có ích cho xã hội.
 

Một thời gian sau Bà tôi xuất viện, hình ảnh các cô Điều dưỡng với nụ cười hiền từ cùng bộ áo Blouse trắng tinh khôi cứ đọng mãi trong tâm trí tôi. Nó là một cái gì đó đẹp lắm! Nó khiến cho tâm hồn tôi thấy thêm vui và phấn chấn hơn! Trong đầu tôi lờ mờ hiện ra con đường mình sẽ chọn cho tương lai, trong đó có nghề Điều dưỡng.
 

Thế là thời khắc chọn nghề đã đến. Sau khi tốt nghiệp phổ thông, tôi đăng kí thi hai trường: một trường Đại học và một trường Trung cấp Y tế với chuyên ngành Điều dưỡng. Thi xong, tôi cứ ngóng trông kết quả trường Đại học mà chẳng thấy. Một ngày nọ giấy báo trúng tuyển Trung cấp Điều dưỡng đã đến, tôi khăn gói lên tỉnh học. Nhập học được một tuần thì tôi nhận được giấy báo trúng tuyển Đại học. Lúc ấy trong đầu tôi ngổn ngang những suy nghĩ. Mình tiếp tục học Trung cấp Điều dưỡng hay học Đại học? Câu hỏi ấy cứ đeo đẳng tôi mãi, đầu tôi như muốn nổ tung ra. Mọi người ai cũng khuyên tôi học Đại học sẽ kiếm được nhiều tiền lại không phải cực khổ. Giữa dòng suy tính thì trong đầu tôi chợt hiện về hình ảnh chiếc áo Blouse trắng tinh khôi cùng với nụ cười rạng rỡ của người bệnh khi được ra viện. Tôi nghĩ nghề Điều dưỡng đến trước với tôi âu cũng là cái duyên, nghề nào cũng là nghề miễn sao đó là công việc có ích mà thôi!
 

Nghề Điều dưỡng là một nghề mang lại cho tôi thật nhiều cảm xúc. Tôi thấy vui khi giúp được những người bệnh mặc dù những việc thật nhỏ nhoi, rồi chợt thấy khóe mắt mình cay cay khi nhìn người bệnh đau đớn. Tôi thương những bác bệnh nhân trạc tuổi bố mẹ tôi, họ rất lam lũ và khổ cực. Tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi người bệnh do chính tôi chăm sóc tay bắt mặt mừng với tôi khi họ ra viện. Tôi cảm thấy vui khi đi Bệnh viện. Nhiều lúc tôi buồn bực chuyện gì đó trong cuộc sống, nhưng chỉ cần đến bệnh viện gặp người bệnh thì tự nhiên mọi buồn phiền đều tan biến hết, tôi quên đi mệt mỏi, trò chuyện và tươi cười với người bệnh. Thời gian cứ thế trôi qua, giờ tôi đã là một Điều dưỡng viên với nhiều năm công tác.
 

Làm Điều dưỡng, tôi mới biết đó là nghề tôi thích. Lúc bị bệnh, mà người nào cũng sẽ trải qua nhiều lần trước khi chết, thì ai cũng lo lắng và đau đớn. Thật đáng tự hào khi là người có khả năng chăm sóc họ, giúp họ thoải mái hơn. Có nhiều phương tiện chuyên môn để trợ giúp cho việc chăm sóc nhưng nụ cười với lời hỏi han chân tình và sự tận tụy mang lại bình an cho người bệnh và cho chính mình. Làm nghề này bạn sẽ chia sẻ niềm vui bình phục với người bệnh và nỗi buồn hay thất vọng ở cuối mỗi cuộc đời.
 

Làm nghề Điều dưỡng cũng muôn ngàn nỗi khó mà chỉ những người trong nghề mới hiểu. Nghề nào cũng vậy, chỉ thực sự bám trụ, quyết tâm, yêu nghề sẽ cố gắng cân bằng mọi thứ để vượt lên trên tất cả, Điều dưỡng viên chính là người nằm trong số đó.
 

Mỗi ngày chúng tôi thường tiếp xúc với hàng ngàn người bệnh mà mỗi người một bệnh, một tính cách, cư xử khác nhau, trong khi Điều dưỡng chỉ có một văn phong, lối sống và cư xử, vậy phải làm sao để hài hòa, để có thể hài lòng tất cả mọi người, để họ thật tin tưởng, là nguồn động viên để vượt lên bạo bệnh? Đó là bài toán khó mà bất kỳ người làm Điều dưỡng nào cũng phải học tập, phải luôn cố gắng để làm được điều đó.
 

Vì thế, phải thật yêu nghề để luôn cố gắng, hoàn thiện bản thân để phù hợp với đặc trưng công việc.
 

Mà đâu chỉ có Điều dưỡng nữ mà một con số không nhỏ đó là Điều dưỡng nam, họ yêu nghề nên mới vượt qua mọi khó khăn, ngại ngùng về giới tính để trở thành người điều dưỡng hoàn thành tốt công việc trong đó có tôi – một nam Điều dưỡng.
 

Điều dưỡng viên chính là người cảm thông với nỗi đau của người bệnh, thấu hiểu tâm trạng, au ủi đúng lúc về không còn bi quan về bệnh tật, điều dưỡng không chữa bệnh bằng thuốc mà chữa bệnh bằng tâm thuốc, để giúp người bệnh thêm tự tin, gửi gắm nỗi niềm và cũng là cách để người Điều dưỡng tìm ra phương pháp chăm sóc phù hợp hơn với họ, hiểu rõ người bệnh của mình hơn.
 

Giờ đây, tôi cảm nhận được ý nghĩa công việc của những người Điều dưỡng, đó là một công việc thật cao cả. Tôi thấy yêu ngành mình đã chọn và tin rằng quyết định của mình là sáng suốt. Mặc dù tôi không trở thành một bác sĩ nhưng tôi vẫn tự hào khi khoác trên mình chiếc áo blouse trắng. Và nếu có ai hỏi tôi rằng: Bạn làm nghề gì? Tôi sẽ ngẩng cao đầu và đáp: Tôi là một Điều dưỡng viên ạ!
 

Người ta luôn ví nghề Điều dưỡng là “nghề làm dâu trăm họ”, bởi đối tượng mà Điều dưỡng tiếp xúc chính là người bệnh và người nhà của họ. Mà người bệnh thì không ai giống ai, từ bệnh tình cho đến suy nghĩ, thái độ, cách cư xử và để gần gũi, hiểu được điều người bệnh muốn, không phải là chuyện dễ. Làm nghề Điều dưỡng ngoài tình yêu nghề, có lương tâm nghề nghiệp, còn phải biết nhẫn nại, lắng nghe và thấu hiểu người bệnh. Nếu không có một tình yêu nghề, yêu người thực sự, họ đã không chọn nghề này… Chặng đường phía trước còn rất dài và gian nan, nhưng tôi sẽ không bao giờ chùn bước. Từ lúc chọn ngành này tôi nguyện với lòng mình, phải luôn giữ được chữ TÂM, không được vì bất cứ lý do gì mà đánh mất nó. Vì thế, tôi luôn dặn lòng mình phải phấn đấu để những ước mơ trở thành hiện thực, trở thành một Điều dưỡng tận tâm trong công việc, đối đãi với người bệnh chân tình, cởi mở để chia sẻ với nỗi đau của người bệnh, giúp đỡ, động viên người bệnh yên tâm điều trị và phục hồi sức khỏe.
 

Ai theo nghề Điều dưỡng cũng phải là người biết chấp nhận hy sinh và là người can đảm, bởi áp lực công việc rất cao. Đây cũng là một nghề đang có nhu cầu lớn của xã hội. Khi bạn chọn học điều dưỡng là chọn con đường gian nan, thiệt thòi, đối diện với nỗi đau của kiếp người. Phải thực sự yêu nghề, có năng lực và phải có một tấm lòng nhân hậu mới đáp ứng yêu cầu của nghề nghiệp. Tuy nhiên, nghề điều dưỡng không phải là không có niềm vui. Chúng ta hạnh phúc biết bao khi cùng đồng nghiệp cứu sống một người qua cơn bệnh tật, cứu một mạng người quý lắm chứ!
 

ĐD. Trần Văn Hợp – Đơn vị Hóa trị liệu Ung thư
Bài đoạt giải nhất Phần thi “Bài cảm nhận về nghề điều dưỡng”
Cuộc thi “Tôn vinh nét đẹp người Điều dưỡng UMC”

Các tin đã đăng