Có những người hùng thầm lặng

18/08/2025 14:49:00

Hôm nay mình có việc ghé Bệnh viện Đại học Y Dược TP. Hồ Chí Minh. Chắc ai từng đến rồi cũng biết, nơi này lúc nào cũng đông đúc, người ra kẻ vào như một dòng chảy không ngừng. Nhất là khi vào một buổi sáng thứ hai luôn luôn bận rộn.

Trong lúc đứng chờ xe đón về, mình vô tình nhìn thấy một chú nhân viên lớn tuổi tên thẻ là Phạm Thái Bảo, thẻ của phòng công tác xã hội. Vì xe đến trễ tận mười lăm phút, mình có thêm thời gian để dõi theo chú. Và thật may, khoảng chờ đợi ấy lại trở thành một trải nghiệm nhỏ, đủ để khiến lòng mình lắng lại.



Công việc của chú nghe thì đơn giản thôi: mở cửa xe, đỡ người bệnh bước xuống, lấy ghế, chuẩn bị xe lăn. Nhưng từng động tác đều cẩn thận, chu đáo, không hề vội vàng. Chú vừa bận rộn vừa kiên nhẫn, như thể dành trọn sự quan tâm cho từng người mà mình giúp đỡ.

Thỉnh thoảng, có người tiến lại gần, hỏi đường đi khám, chỗ lấy kết quả, hay những thông tin lặt vặt khác. Chú đều trả lời tận tình, giọng điệu nhỏ nhẹ mà ấm áp. Ở một nơi vốn chất chứa lo âu và nỗi đau, sự hiện diện của chú giống như một mảnh dịu dàng len vào, khiến mọi thứ bớt căng thẳng hơn.
Mình chợt nghĩ, có lẽ trong bất kỳ công việc nào, khi một người đặt cả tấm lòng vào, sự tử tế sẽ tự nhiên toả sáng. Âm thầm thôi, nhưng vẫn đủ để được trân trọng.

Link nguồn: https://www.facebook.com/share/p/1CkLTp1vkR/

Các tin đã đăng