Khi người lạ trở thành người thân

12/05/2018 07:51:00

Điều dưỡng là một nghề vô cùng cao quý nhưng cũng lắm nhọc nhằn, vất vả, mà chỉ những ai đã trải qua mới có thể hiểu được. Riêng với cá nhân tôi, từ những ngày đầu còn bỡ ngỡ bước chân vào Bệnh viện với vốn kiến thức được học tại trường, cùng sự hỗ trợ nhiệt tình của các anh chị đồng nghiệp, 5 năm gắn bó với nghề, với người trôi qua một cách nhanh chóng và cũng đầy ý nghĩa.
 
            Làm điều dưỡng không gì hạnh phúc hơn khi nhìn thấy người bệnh sức khỏe hồi phục, được xuất viện ra về trong niềm vui và sự hài lòng. Để làm được điều này không phải dễ dàng. Nhiều người thường ví von điều dưỡng là nghề “làm dâu trăm họ”, quả thật không sai. Và với tôi, đó là cả một quá trình học tập, rèn luyện, thay đổi bản thân mỗi ngày bằng nhiều cách để có thể thấu hiểu nỗi đau tinh thần và thể xác mà người bệnh trải qua. Khi nhìn thấy sự đau đớn đang hành hạ người bệnh, bất chợt tôi thấy trước mắt mình, họ không còn là những người xa lạ mà chính là những người thân của mình. Và tôi chỉ muốn làm sao để có thể xoa dịu những nỗi đau ấy. Đôi khi chỉ là cái nắm tay, ánh mắt cảm thông, những lời động viên an ủi, tưởng chừng rất bình thường nhưng lại mang sức mạnh tinh thần to lớn.
 
Mỗi người bệnh là một hoàn cảnh, muôn hình muôn vẻ, và mỗi người điều dưỡng phải tự biến hóa để có thể làm hài lòng tất cả người bệnh bằng sự ân cần, niềm nở với nụ cười thường trực trên môi. Nụ cười của những giọt mồ hôi mệt nhoài vì công việc, những nỗi niềm lo toan cho cuộc sống gia đình. Những đêm trực thức trắng bên người bệnh để theo dõi diễn tiến sức khỏe từng phút, từng giây, những khoảnh khắc dốc hết sức lực cùng đồng nghiệp giành giật lại sự sống. Có lúc chỉ muốn dùi mình vào chiếc chăn ấm ngủ một giấc thật ngon, nhưng chỉ cần nghĩ đến những người bệnh đang vật vã vì bệnh tật thì mọi mệt nhọc đều tan biến. Và tôi biết, đó là những giọt nước mắt và sự hy sinh thầm lặng.
 
            Mỗi năm, cứ đến ngày Quốc tế điều dưỡng 12/05 là trong lòng tôi lại trào dâng những cảm xúc khó tả. Một sự tự hào khi khoác lên mình chiếc áo Blouse trắng với sứ mệnh chăm sóc sức khỏe toàn diện và mang đến sự hài lòng cho người bệnh, người nhà người bệnh. Đối với mỗi người bệnh, người điều dưỡng đã, đang và sẽ là những thiên thần áo trắng với lòng nhiệt huyết căng tràn và năng lực chuyên môn vững chắc. Để đạt được những điều đó, đòi hỏi bản thân mỗi người điều dưỡng phải luôn trau dồi học hỏi, củng cố và nâng cao kiến thức, tay nghề để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho người bệnh. Những nụ cười mãn nguyện, những lời cảm ơn chân thành của người bệnh, người nhà là nguồn động lực quý báu, giúp mỗi người điều dưỡng càng thêm yêu nghề và cố gắng phấn đấu hoàn thành sự nghiệp chăm sóc sức khỏe toàn dân.
 
Điều dưỡng Nguyễn Ngọc Thúy Diễm – Khoa Tai mũi họng Bệnh viện Đại học Y Dược TPHCM

 

Các tin đã đăng